Spiritfarer – Stella thức giấc giữa buổi ban mai trên dòng nước tĩnh thẫm đỏ. Con thuyền của cô trôi dạt phía sau Charon, người lái đò của tử nhân, rồi dừng lại tại ngưỡng cửa ngăn cách trần gian và địa phủ. Tại cái xứ sở bạch nhật của Spiritfarer, vướng mắt cá nhân là “chiếc gông” giữ những người khách lữ hành trước cơ hội được siêu thoát ở ngưỡng cửa. Nhưng Stella không phải là một trong số đó. Cô đến đây để được giao phó nghĩa vụ mang những người khách lữ hành tới điểm dừng chân cuối cùng của họ. Một nghĩa vụ không hiểm nguy, không gian truân, nhưng có vai trò cao cả đối với số phận. Đây không phải là một trò chơi nói về cái chết.
Trong Spiritfarer, mỗi khi một vị khách lữ hành mới gia nhập đoàn tàu của Stella, sẽ có những thứ để bạn phải lo toan trong chặng đường đưa họ về nơi yên nghỉ: căn nhà mới phải được dựng lên, món ăn ưa thích mới của từng người phải được tìm ra, và những khúc mắc đời người nếu không có hồi kết thực sự thì cũng phải được giãi bày. Spiritfarer lèo lái những công việc bận rộn đó không bằng lời hứa về những món phần thưởng đặc sắc, mà bạn – trong gót giày của Stella – sẽ thực hiện bằng lòng hảo tâm của chính mình. Từ mục tiêu giản dị dẫn đến những công việc nan giải. Đầu tiên, bạn phải xây cho từng người khoảng không gian riêng trên con tàu nhỏ-và-rồi-sẽ-lớn-dần.
Nếu như bạn chẳng quan tâm gì sất đến thẩm mỹ thì có thể… vứt đại từng căn nhà bên trong khu vực cho phép xây, nhưng nếu dành chút thời gian để tỉ mỉ sắp xếp từng công trình cho khít nhau, thì bạn đã thể hiện được bài thử thách “nếp người” đầu tiên của trò chơi. Ngoài ra, có hai lý do khác để bạn quan tâm tới minigame “xếp hình” này: đặt các ngôi nhà và công trình kín kẽ sẽ giúp cho các hoạt động tài nguyên (như mưa sao băng, “hái” sấm chớp, bắt đom đóm lửa) vốn yêu cầu nhảy nhót khá nhiều trở nên dễ thở hơn; và bà lão nhím Alice sẽ hài lòng lắm nếu bạn đặt nơi ở của bà gần vườn cây.
Ngoài nơi ở, những vị khách lữ hành trong Spiritfarer cũng giống tác giả ở điểm… thích được ôm và thích đồ ăn, những thứ mà may mắn thay có thể được đáp ứng vô điều kiện. Nếu muốn ôm, hãy tiếp cận họ rồi nhấn nút X (không khuyến khích thử ở ngoài đời) để bày tỏ lòng quý mến vô hạn. Với thức ăn, bạn chỉ cần nhét nguyên liệu vào một chiếc lò, chờ và nó sẽ sẵn sàng thỏa mãn thực khách. Quá trình thử và làm lại này chỉ yêu cầu chọn một hoặc hai nguyên liệu có sẵn, không quá phức tạp, và biết đâu được bạn sẽ bất ngờ khi biết rằng có ông nội “rảnh hớn” nào đấy đã sáng chế ra món Cocktail Tôm Hùm.
Mỗi người cũng có khẩu vị riêng, thúc đẩy người chơi khám phá ra những công thức mới. Địa vị và tính cách của từng người còn hé lộ loại thức ăn mà họ thích, chẳng hạn như Astrid khoái đồ ăn mộc mạc vì bà là người thuộc giai cấp vô sản, hay Summer dạy cho Stella bản cầm ca giúp thực vật mau lớn nên có thể đút kết rằng: bà chỉ ăn chay. Những nghĩa chỉ này tuy nhỏ nhặt về hành động nhưng lớn lao về tâm tính. Khi câu chuyện của từng người dần hé lộ, Spiritfarer chính thức bộc lộ rằng nó không chỉ nói về bản thân cái chết, mà còn có sự buông xuôi, tuyệt vọng, và đôi khi là cả đón chờ vận mệnh của mình để xóa nhòa nỗi đau mà cuộc đời mang lại.
Giữa những mẩu truyện li ti mà họ bày tỏ với Stella sau khi cô hoàn thành từng yêu cầu, không khó để có thể hoàn thành Spiritfarer với ấn tượng rằng sắc thái của các lữ khách chỉ bao gồm câu chuyện chính, món ăn họ thích và hết. Họ không giao tiếp với nhau ngoài Stella, không bình luận về xã hội hay phong cảnh ở những nơi mà Stella đặt chân đến, họ không công nhận những công trình mới mà Stella xây nên trừ phi nó có liên quan trực tiếp tới yêu cầu của họ. Nếu phải so sánh với một tựa game khác có chung mục tiêu là “tiễn người về phía bên kia” là Pyre, thì Spiritfarer thực sự thiếu vắng những khúc đệm xen giữa khoảnh khắc đỉnh điểm cảm xúc chính.
Trang chủ: https://go88.blog